HẦU HI QUÝ – PHỤC NGUYÊN CHIẾC ĐỒNG HỒ TAY BỊ ĐẬP BẸP

Không chỉ có Trương Bảo Thắng (sinh năm 1958 tại Nam Kinh, nhưng lớn lên ở thành phố Bản Khê tỉnh Liêu Ninh), đồng thời với anh tại tỉnh Hồ Nam, cũng có một nhân vật thần kỳ không kém, nếu không muốn nói là hơn cả Trương Bảo Thắng, đó là Hầu Hi Quý, sinh năm 1946 tại huyện Hán Thọ tỉnh Hồ Nam, lớn hơn Bảo Thắng một con giáp.

HHQ-ChauNhuanPhat copy

Hầu Hi Quý (trái) và diễn viên điện ảnh Hong Kong Chu Nhuận Phát

Một buổi sáng tháng 8-1984, có tổ chức hội nghị tại Hội trường lầu 2 của Công Đoàn tỉnh Hồ Nam. Đến dự hội nghị là Trưởng bộ môn các ngành của các Châu, Thị thuộc Công Đoàn, nghị đề là làm thế nào làm tốt tạp chí Bằng Hữu của Công Đoàn Tỉnh. Các Trưởng bộ môn các ngành phát biểu rất sôi nổi, các viên chức cũng thường đến Phòng Tiếp tân để nghe Bằng Hữu, nhiều tác giả nghiệp dư cũng tranh nhau viết bài : Các cán bộ của Công Đoàn cố gắng làm tốt từ công tác phát hành cho đến phương hướng phát triển tạp chí thế nào cho tốt, hết người này tới người khác phát biểu.

Tôi (Liêu Văn Vĩ, tác giả sách Đông phương kỳ nhân) lúc đó là Chủ nhiệm Ban biên tập của tạp chí Bằng Hữu, tôi tham gia hội nghị lần đó, đều nghe kỹ phát biểu của mỗi người tham dự.

LieuVanVi copy

Liêu Văn Vĩ

“Người công tác của Công Đoàn phải là người theo chủ nghĩa duy vật, những gì thuộc về chủ nghĩa duy tâm thì không nên tuyên truyền” đó là phát ngôn của một vị Trưởng ban tuyên truyền, ông ta nhún vai lướt mắt nhìn mọi người nói, “Giống như hai năm trước, Tương Đàm xuất hiện cái gọi là Hầu thần tiên, người đó, nghe nói chắc chắn là một nhân vật trong “Bảng phong thần”, có thể bay lên lầu ba, có thể từ trong không trung biến ra tiền, các bạn tin không ? tôi thì không tin. Nhưng mà có một bộ phận công đoàn tại Tương Đàm lại tin một cách lệch lạc, đó là sự việc thuộc chủ nghĩa duy tâm, không nên tuyên truyền.” 

Vị trưởng ban vừa phát biểu xong, lập tức có người tiếp lời. “Chúng tôi cũng có nghe qua, tôi là người ở địa khu Thường Đức, là diễn viên ảo thuật, sau này sẽ viết bài phê phán trên báo.”

Vị thứ ba tiếp lời là Trưởng ban tuyên truyền thuộc Công đoàn Tương Đàm tên là Chu Hiệu Pháp, trên mặt ông ta có nụ cười nhạt, trong ánh mắt biểu lộ vẻ tự tin. “Tai nghe là hư, mắt thấy là thật” Chu trưởng ban nói, “Tôi đã xem qua Hầu Hi Quý rồi, cũng có nhiều người đã xem qua rồi, phải nói đó không phải là thuật đánh lừa, chúng ta không thể giải thích được; nếu nói đó là lừa gạt, ha ha, đúng là không thể nói rõ là lừa gạt cách nào, trên báo đã phê bình, nhưng mà…không nên kết luận quá sớm.”

Càng nghe nhiều, tôi càng cảm thấy hứng thú với “đề tài lệch lạc đó”. Khá nhiều người đến sinh hoạt, có cả cán bộ cơ quan đề cập, đó có phải là thuật lừa gạt không, tại sao không thể hiểu rõ ràng ? Tôi tự tin mình là người minh bạch, việc lớn xưa nay không thể hồ đồ, chợt phát sinh ý nghĩ kỳ lạ, cần phải làm rõ Hầu thần tiên có phải chỉ là người làm trò ảo thuật không. Vì vậy tôi tìm hiểu tên thật của Hầu thần tiên, hiện tại đang ở đâu.

“Ông ta tên Hầu Hi Quý, nghe nói hiện tại đang ở Trường Sa, nhưng không biết ở chỗ nào.” Chu Hiệu Pháp nói, “nhưng dường như vợ của ông ta là nhân viên của Bách Hóa công ty ở đường Trung Sơn, họ gì không rõ.”

Liêu Văn Vĩ tìm gặp được mẹ vợ của Hầu Hi Quý, bà chỉ nhà của Hầu tại Bảo Tháp Sơn.

Buổi sáng ngày 12-10-1984, công việc của tôi rỗi rãi một chút, bèn tận dụng thời gian rảnh đi tìm Hầu Hi Quý. Bảo Tháp Sơn nằm tại vùng phụ cận trạm xe lửa phía nam thành phố Trường Sa, ở về bên phải của công lộ, đó là một ngọn núi đã bị san bằng để xây dựng vài khu nhà ở có núi bao quanh, theo đường sườn núi quanh co mà lên núi, một ngôi lầu hùng cứ chỗ cao nhất, đó là nhà của Hầu Hi Quý.    

Tôi theo tập quán gõ nhẹ ba lần vào chiếc cửa đóng chặt, ước khoảng hai ba mươi giây, nghe tiếng bước chân của đôi hài kéo lê, tiếp đó có người mở cửa, một người đàn ông cao lớn đứng sững trong cửa. Người đó vai hổ lưng gấu, hai bắp tay thô tráng, cao khoảng 1,8m, thần thái chân thật có thể tin cậy, hỏi nhỏ tôi “Ông tìm ai ?”

Đó đúng là Hầu Hi Quý rồi, tôi thầm khẳng định như thế. “Tôi tìm Hầu Hi Quý”

“Có việc gì không” Hầu Hi Quý nhỏ nhẹ hỏi.

Tôi cười : “Có thể cho phép tôi vào nhà nói chuyện, được không ạ ?”

Ông cũng cười, để lộ thân hình cao lớn, mời tôi vào nhà, lập tức thi triển một việc mà người hương thôn Hồ Nam thường làm là mời ngồi trên chiếc ghế nhỏ có lưng dựa bằng cây tùng, còn mình thì ngồi trên chiếc ghế khung sắt, mặt và lưng ghế bằng gỗ uốn.

“Nghe nói ông tự thân có bản lĩnh, tôi không biết là chân hay giả, vì vậy đặc biệt đến xem ông. Nếu như ông có thể để cho tôi tin chân công phu của ông, tôi sẽ dám tuyên truyền cho ông, vì ông mà nói chuyện”. Tôi không nói nếu như không thể làm cho tôi tin thì tôi sẽ phản ứng ra sao. Hầu Hi Quý dường như biết ý của tôi, ông đứng dậy bước nhanh tới đầu kia ngôi nhà rồi quay người đi trở lại.

“Ông là người vui thật. Nói là sẽ vì tôi mà nói chuyện, ha ha, chỉ sợ ông không dám…”

“Không, tôi xưa nay cho rằng thế giới nầy của chúng ta hãy còn nhiều điều con người không thể giải thích, chỉ cần ông dám để lộ hai tay chân thật, tôi sẽ dám.”

Hầu Hi Quý có chút kích động, cặp lông mày nhạt hơi nhướng lên, nói mạnh như chém đinh chặt sắt : “Được, ông muốn tôi làm gì, hãy nói đi !”

“Ông có thể biến ra đồ vật phải không ?” Tôi nói.

Hầu Hi Quý không nói gì thêm, kéo một hộc tủ bàn viết, đổ xuống, lấy ra ba đồng tiền “Viên đại đầu” (Viên đại đầu : Đồng tiền có hình của Viên Thế Khải, phát hành năm 1914 lúc ông làm Đại Tổng thống của Trung Hoa Dân Quốc. )  để trong lòng bàn tay xóc xóc.   

 “Để cho ông khỏi bận tâm, tôi không mặc quần áo gì hết” nói xong ông cởi hết áo trên người, kể cả áo thun ngắn để thấm mồ hôi, tiếp đó là cởi quần dài, chỉ còn mặc chiếc quần cụt : “như thế này thì không thể làm giả được phải không ?” Tôi tự mình xem xét kỹ càng 3 đồng “Viên đại đầu”  xem đi xem lại, đoán định rằng tuyệt đối không phải là loại “Lý đại đầu, Trương đại đầu” ném đi ném lại vài lần, cảm giác phân lượng đều đúng, mới giao lại cho Hầu Hi Quý. Ông tiếp nhận chúng, hai cánh tay dang ngang, một lòng bàn tay để hai đồng, một bàn tay để một đồng. Để cho tôi coi cẩn thận xong, ông nắm hai bàn tay có các đồng tiền lại, ngưng thần một chút, nhẹ nhẹ phát ra một tiếng “đi”. Đợi lúc ông mở hai bàn tay ra, 3 đồng tiền tròn đã có kỳ tích di chuyển, chỉnh tề xếp chồng lên nhau trong lòng bàn tay trái.

Tôi có chút ngạc nhiên. Khó nói đó là ảo thuật ? Suy nghĩ một chút, tôi tự mình phủ định. Các nhà ảo thuật cần có vài điều kiện, một là nơi hiện trường, hai là đạo cụ (bao gồm phục trang đặc biệt) ba là trợ thủ. Còn Hầu Hi Quý chỉ có một mình, “Viên đại đầu” không có chỗ nào để giấu; phòng chỉ có vài mét vuông, cũng không có ánh sáng đèn, không thể dỡ trò hô đông kích tây, người xem chỉ có một mình tôi, không có cách gì để phối hợp, làm sao mà làm ảo thuật được ? Lại thêm tôi đứng đối diện với ông chỉ cách có nửa mét chăm chú quan sát nhất cử nhất động của ông, làm sao có thể đánh lừa được ? ! chỉ có thể nói không phải ảo thuật, nhưng nói chung cũng còn chút gì chưa an tâm.

Hầu Hi Quý nhận ra hồ nghi của tôi, “độp” một tiếng đem các đồng tiền ném trên mặt chiếc bàn tròn kê sát tường, đi đi lại lại hai lần trong phòng với bước dài, rồi đứng nhìn tôi cười, kéo chiếc ghế sắt đến bên chiếc bàn tròn rồi ngồi xuống.

“Được, được, được, thêm một lần nữa” ông cầm các đồng tiền tròn lên, đặt toàn bộ chúng trong lòng bàn tay phải, nắm chặt, đút vào phía dưới cái bàn, tay trái đưa nghiêng nghiêng trên đỉnh đầu. Đại khái là nghĩ rằng không qua sự kiểm tra của tôi thì có cái gì không thỏa đáng nên ông rút tay phải xòe lòng bàn tay ra, “ông xem kỹ nhé, ba đồng tiền vẫn ở đây.”

Tôi nhìn kỹ xem, xác thực như thế, không dám qua loa. Nhưng tôi nghĩ ông ta có thể lợi dụng cái bàn làm đạo cụ, vì vậy tôi khám nghiệm cái bàn thật kỹ lưỡng, gõ, đập để chắc chắn làm gì cũng không lòi ra phần tử nào, trực tiếp xem xét một lần nữa, trong lòng bàn tay là ba đồng tiền to xù.

Hầu Hi Quý cười với tôi, nắm lại ba đồng tiền bằng bàn tay phải, trước mắt tôi, đưa xuống phía dưới bàn, bảo tôi dùng hai tay nắm chặt bàn tay trái của ông đang đặt nghiêng nghiêng trên đỉnh đầu. Tất cả như dừng lại, mắt ông nhìn chăm chú một điểm nào đó trong không trung, ngưng thần giây lát, đột nhiên phát ra một tiếng nhỏ “đi”. Phía dưới chiếc bàn tròn đồng thời phát ra âm thanh “băng” một tiếng.

“Ông nói các đồng bạc còn ở dưới bàn không ?” Hầu Hi Quý cười hỏi tôi.

Tôi nhìn xuống xem xét, sờ mó. Thực không biết các đồng bạc có khả năng gì để có thể đi nơi khác được, thế là ánh mắt của tôi lại đi từ cái bàn tròn đến bàn tay trái của Hầu Hi Quý nhìn qua nhìn lại hai chỗ mà không trả lời.

 Hầu Hi Quý rất đắc ý cười tôi lần nữa, rút bàn tay phải dưới bàn ra, cố ý trì hoãn, từ từ xòe bàn tay ra, ba đồng bạc đã không cánh mà bay. Không đợi tôi lấy lại tinh thần. Hầu Hi Quý liên thanh thúc tôi buông hai tay đang giữ chặt bàn tay trái của ông ta ra. Tôi cũng từ từ buông tay ra, hy vọng từ cử động chậm này phát hiện điều gì chăng. Hầu Hi Quý không chút ngại phiền rút tay xuống xòe lòng bàn tay ra, ba đồng tiền tròn ở ngay trước mắt.

Sau khi nói chuyện một hồi khô miệng, Hầu Hi Quý đề nghị :

“Đây là lúc nên ăn quýt, tôi làm cho ông trái quýt để ăn nhé.” Hầu Hi Quý đẩy ly trà trên cái bàn tròn ra xa một tí, hai tay nắm hai góc trên của tờ báo, tùy tiện để cho tờ báo che khuất đến nền xi măng, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, miệng dường như niệm một lời gì đó, chỉ khoảng một hai giây, ông nhanh nhẹn dỡ tờ báo lên, chỗ trước đây bị tờ báo che khuất, một quả quýt vừa to vừa mập màu vàng cam bỗng nhiên xuất hiện. “ Ăn, ăn đi, bảo đảm ăn được” Ông oang oang yêu cầu kiểm tra quả quýt, “tốt hơn trà”.

Tôi có chút do dự, nhưng tôi khẳng định quả quýt tuyệt đối không phải là đạo cụ có sẵn trong tay của nhà ảo thuật. Vậy thì nó là vật chất hay không phải là vật chất ? nếu đúng là vật chất thì tại sao đột nhiên xuất hiện trên mặt đất ? còn nếu không phải vật chất, ăn vào trong bụng, có thể khiến ruột, dạ dày bị rối loạn tiêu hóa chăng ? Nhưng rõ ràng nó có sắc có hình, nói nó không phải là vật chất, thì đúng là điên. Vì vậy tôi hai tay tiếp nhận quả quýt, nhanh chóng bóc vỏ, nhanh chóng tách một múi cho vào miệng. Ngon, không chỉ ngọt mà còn không có hạt, thế là tôi không khách sáo, ăn sạch trái quýt.

“Muốn nữa không ?” Hầu Hi Quý cười hỏi, cười một cách tự tại, thân trần to mập của ông hơi lay động, chiếc ghế nhỏ ông đang ngồi kêu kót két. Không đợi tôi trả lời, ông đưa tay trái xuống phía dưới chiếc bàn tròn, sau đó chợt rút ra, trong tay đang cầm hai trái chuối to vàng tươi, cười hi hi trao vào tay tôi.

Đã có kinh nghiệm ăn trái quýt, tôi không chút khách sáo tiếp nhận, bóc vỏ, ăn ngấu nghiến. Nhưng xuất xứ của quýt và chuối thì tất yếu còn ngờ vực, vì vậy tôi một mặt ăn chuối, một mặt thò tay kia vào phía dưới chiếc bàn tròn mò mẫm, sau đó lại cúi đầu xuống quan sát, không phát hiện trong một vật giống như cái giỏ nhỏ có chứa cái gì, mà cũng không cảm thấy nó có hai lớp.

“Thành thật nói với ông đây không phải là ảo thuật”. Hầu Hi Quý đứng dậy đi những bước dài trong phòng, trên mặt biểu hiện những tình cảm phức tạp, có vẻ buồn bực bị điều gì bất như ý, ông nói “Nói tôi là kẻ lừa dối, ôi dào, vì ông không rõ sự tình nên gạt ông, có vương pháp đó không ?” vừa nói ông vừa đi về phía phòng ngủ, không lâu, tay cầm một tờ báo cũ gấp lại, màu đã phai, đi trở ra, đưa cho tôi không biểu lộ tình cảm gì.

Mở tờ báo ra, một hàng tiêu đề xuất hiện trước mắt tôi “Bên trong bức màn lừa đảo của thần tiên” bài đăng của một tờ báo lớn có ảnh hưởng của Trung Quốc.

Ngày 20-02-1882, Hội nghiên cứu Siêu Tâm lý học Anh Quốc ra đời, đó là hội đoàn đầu tiên trên thế giới nghiên cứu nhân thể đặc dị công năng. Sự ra đời của nó là mặc nhiên đối diện với những quy ước bảo thủ đã có, là sự khiêu chiến vĩ đại đối với những kẻ ngồi đáy giếng xem bầu trời, cố chấp tự phong, đông đảo chúng sinh chính là từ tư thái khiêu khiến này mà nhìn ra, một loại hình chưa biết, có tiềm năng tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra sức mạnh to lớn của nó, đã làm lay động tâm hồn của nhiều người tiên tri tiên giác.

Năm 1957, dân chúng Mỹ đã tiếp thu sự tồn tại của “Hội Liên hiệp Tâm lý học Đặc dị Mỹ Quốc”, cách 10 năm trước, hội khoa học này được xác nhận là một hiệp hội phụ thuộc của Hiệp hội Xúc tiến Khoa học Mỹ Quốc. Trước đó Liên Xô đã tiến hành 20 công trình nghiên cứu về nhân thể đặc dị công năng, nghe nói đã đạt được một tiến triển thực chất nào đó.

Thập niên 70 thế kỷ 20 “hiện tượng siêu tâm lý” của nhân loại đã được quan tâm phổ biến, trên toàn thế giới có hơn 30 quốc gia đã thành lập hơn 240 cơ quan nghiên cứu nhân thể đặc dị công năng, trên cơ thể của một số người nào đó tồn tại khả năng có thể làm được bất cứ điều gì, sự phi thường đó không còn bị gọi là “ dị đoan tà thuyết nữa”.

Vào thời kỳ đó, ở Tứ Xuyên xuất hiện em bé Đường Vũ dùng lỗ tai nhận thức chữ viết, được Bí thư Tỉnh Ủy, Dương Siêu dũng cảm đứng ra bảo vệ. Nhưng nhân dân Trung Quốc trong thời gian dài đã phải trải qua trạng thái phong bế, không thể dễ dàng tiếp xúc được với những điều chưa từng nghe nói của Hội nghiên cứu Siêu Tâm lý học Anh Quốc, vì vậy đối với vài chục cá nhân có nhân thể đặc dị công năng của Liên Xô, chỉ là nghe qua mơ hồ, tình cờ tại mục “tin tức tham khảo” trên báo chí, nắm được nửa cái vẩy cá, còn diên mạo toàn bộ thì đại đa số dân chúng không biết gì. Dương Siêu dũng cảm đứng ra bảo vệ sự thật về việc Đường Vũ dùng lỗ tai nhận thức chữ, tiếp đó tại Bắc Kinh dưới chân núi Yên Sơn có vài vị lão nhân có danh tiếng và công lao như Trương Chấn Hoàn, Tiền Học Sâm, vì nghĩa không phản đối tiến trình nghiên cứu khoa học về nhân thể đặc dị công năng.

Từ Bảo Tháp Sơn trở về, tôi lập tức đọc “Bên trong bức màn lừa đảo của thần tiên” Tác giả viết rất sắc bén, nếu quả thật Hầu Hi Quý đứng đầu sổ lừa dối, thì về sau e rằng không có cách nào tiến hành lừa dối được nữa. Nhưng tôi phát hiện trong bài viết có nhiều chỗ lệch lạc, không chỉ về việc tác giả giải thích thông hay không thông, mà còn ở chỗ tự vo tròn luận thuyết (tự viên kỳ thuyết) của mình, không sao thỏa đáng được. Không đọc thì thôi, chứ đã đọc, càng có cảm giác Hầu Hi Quý thần bí khôn lường. Vài ngày sau, tôi mời con trai của một tác gia danh tiếng trong Hội Nhà văn tỉnh Hồ Nam, lúc đó làm việc trong ban biên tập của tôi, tên là Vương Y Lượng, làm người chứng, trở lại Bảo Tháp Sơn.

Tôi giới thiệu Vương Y Lượng, chân thành nói rõ vì sao chúng tôi tới. Hầu Hi Quý ngồi trước mặt tôi một hồi, nghe tôi nói xong, bèn đứng dậy từ trong nhà đi ra balcon, rồi từ balcon trở vào nhà, qua lại như vậy mấy lần mới ngồi xuống.

“Thế này nhé, chúng ta chơi bài, các ông cứ xem cho kỹ, nhìn ra con chủ bài sẽ nói, được không ?”, ông nói. Sau đó kéo vài cái hộc tủ ra tìm kiếm, lục lọi, lấy ra một bộ bài tây lớn, đưa cho Vương Y Lượng, “Anh lại đây, anh cứ tùy ý xào bài, xào xong bảo tôi.” Nói xong ông đứng dậy đi ra balcon đứng.

Vương Y Lượng lấy bộ bài xào xáo một hồi, tựa như không thể nhận ra lá bài nào khác với những lá khác, mỗi lá bài đều có vết bẩn, tất yếu là đã sử dụng lâu. Sau khi xào đi xào lại nhiều lần, cho đến khi cho rằng Hầu Hi Quý sẽ lấy bài theo thứ tự từ trên xuống dưới, tất nhiên sẽ “kinh bài”, lúc đó mới nói “xào xong rồi”. Hầu Hi Quý nghe tiếng trở vào nhận bộ bài. Tại chiếc bàn tròn, sửa cho ngay ngắn, sau đó lấy một lá bài hướng về chúng tôi nói “Các ông xem kỹ là lá bài gì, ghi nhớ nhưng không nói ra.”

Chúng tôi ghi nhận, đó là khối vuông A. (Ách Rô)

“Ghi nhớ xong chưa ? được” Hầu Hi Quý giao lá bài lại cho Vương Y Lượng, nói : “Xào nữa đi càng nhiều càng tốt”

Vương Y Lượng tiếp nhận lá bài, hiếu kỳ nhìn đi nhìn lại, như để ghi nhớ không thiếu cái gì không dư cái gì, sau đó dùng hết khả năng xào bài, “xoạt xoạt” một hồi, tin rằng con ách rô đã chìm mất trong bộ bài loạn cào cào, rồi mới giao lại vào tay Hầu Hi Quý. Ông chẳng chút hoang mang, kéo hộc tủ tìm cái gì. Kéo cái thứ nhất, rồi cái thứ hai, đến cái hộc tủ thứ ba mới tìm được cây đinh nhỏ xíu có đầu, ông dùng hai ngón tay cầm cây đinh đưa vào miệng cắn giữa hai cái răng, đầu đinh ló ra ngoài răng.

Chúng tôi không biết ông định làm gì, mắt chăm chú nhìn ông ta.

“Ông thấy bàn tay này của tôi không” Hầu Hi Quý vừa cắn cây đinh vừa nói, răng trong miệng vẫn nhìn thấy rõ, đồng thời dùng mắt hướng về tôi biểu thị : “ông hãy nhìn cánh cửa”. Ông dùng tay trái chưa cầm bài chỉ chỉ cánh cửa gỗ cách xa ba bốn mét mở ra  ngoài với chất gỗ màu hồng nhạt, lại vừa chỉ chỉ Vương Y Lượng, “cứ thế hai ông đứng hai bên tôi cách một mét, nhìn cho rõ nhé.”

Chúng tôi là trường hợp mới quen với ông, thế mà từ chỗ chưa từng thấy về kiểu chơi bài của Hầu Hi Quý, trong lòng không khỏi khởi lên vài mối nghi ngờ. đang lúc hồ nghi thì nghe một tiếng rống mãnh liệt kinh thiên động địa của Hầu Hi Quý, đồng thời đưa tay phải lên ném bộ bài về phía cửa như ném lựu đạn. Bộ bài đập vào cửa đánh “bịch” một tiếng rồi chao đảo rơi xuống, chính diện phản diện bày ra mặt đất. Nhìn tấm cửa gỗ lại thấy có một lá bài dính vào chỗ bị ném trúng không rơi xuống.

“Hãy đến xem thế nào” Hầu Hi Quý làm kinh ngạc chúng tôi, hướng về tôi và Vương Y Lượng nói “Tất cả đều rơi, nó không rơi”.

Chúng tôi nhanh chóng chạy đến coi, dính vào trên cửa chính là con ách rô, nó quay mặt về phía chúng tôi, bị cây đinh ghim chặt vào trong cánh cửa gỗ. Tôi và Vương Y Lượng đều kinh ngạc, nguyên do là lúc Hầu Hi Quý rống to lên một tiếng là phun cây đinh đi. Trời ơi ! nếu như Hầu Hi Quý phun cây đinh trúng mắt của người khác, nếu định lấy mắt trái thì quyết không lấy mắt phải, đó là điều hoàn toàn có thể. Tôi thử dùng tay gỡ cây đinh, phí công mà không thể gỡ được, bèn lấy cây dao nhỏ trên bàn, cạy cây đinh ra, để trong lòng bàn tay, xem đi xem lại kỹ càng. Vương Y Lượng lắc đầu khen nức nở : “Không phải ảo thuật, không phải ảo thuật”. Anh ta nhìn Hầu Hi Quý, trong ánh mắt ngời lên vẻ tôn kính.

Đương nhiên không phải ảo thuật. Rống lớn một tiếng, phun cây đinh sắt, có thể nói đó là vận dụng khí công. Mà phun cây đinh, cây đinh chết xa ba bốn mét vào cánh cửa gỗ mở ra ngoài, điều này khí công có thể làm được. Lại thêm, từ trong vài chục lá bài tìm ra lá ách rô, lại chuẩn xác không sai, lấy nó ghim vào cửa, thì đó là công phu gì ? ! Trong lòng tôi nghĩ, đó quyết không phải là khí công, cũng không phải là một phái tuyệt kỹ võ lâm. Bỗng nhiên tư duy của tôi nghĩ về thần, nghĩ đến trong tiểu thuyết võ hiệp có nói đến một vài thần tiên hiệp khách miệng phun phi tiêu, xem ra phun tiêu làm người ta bị thương là việc có thật, chỉ là không thể đạt tới việc xuất thần nhập hoá như Hầu Hi Quý mà thôi.

“Đến đây, lại xem cái nầy nè.” Hầu Hi Quý gọi tôi và Vương Y Lượng đến ngồi bên chiếc bàn tròn, tự mình đi nhặt bộ bài từ dưới đất lên, sau đó đến bàn tròn sắp xếp ngay ngắn, xào bài xoèn xoẹt một chút, bảo tôi tìm ra bốn lá K (vua), tôi làm theo, lấy bốn lá K giao vào tay ông, ông làm một động tác huyền hư là áp vào tai nghe, sau đó úp chúng xuống mặt bàn tròn, bảo tôi phân biệt xốc lên xem có phải K cơ đỏ, K bích đen, K rô đỏ, K chuồng đen không.

Tôi làm theo, đúng là bốn lá bài K mà tôi đã lấy ra.

“Hai người các ông giữ chặt bốn lá bài, như thế này”. Hầu Hi Quý dựng đứng một lá lên chỉ vẽ, tại không trung ép chặt như thế, “không cho nhúc nhích”

Tôi và Vương Y Lượng cầm bốn lá bài, mỗi người giữ chặt hai lá K, nhìn thần thái của Hầu Hi Quý, tôi cảm thấy ông không giống như người làm bộ làm tịch, bèn giữ thật chặt trong tay hai lá bài.

Hầu Hi Quý không nói nữa, mắt ông ngưng đọng, nhìn thẳng vào một điểm trên bàn tròn, môi hơi mấp máy, ước chừng năm ba giây đồng hồ, mắt ông hoạt động mạnh lên, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, lúc đó mới nói “Xem coi các ông đang ép chặt lá bài gì, xem cả đi”

Tôi vội mở các ngón tay ra, rõ ràng lúc nảy là K bích đen, K cơ đỏ, bây giờ lại biến thành Ách bích đen, Ách cơ đỏ rồi ? Nhìn lại hai lá bài của Vương Y Lượng, một là 9 cơ, một là 8 rô. Thật là thấy quỉ sống rồi, bốn lá bài K chạy đi đâu rồi ? Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, ý là rõ ràng không  thể hiểu nổi : “anh nói đi ?”

Hầu Hi Quý dường như biết rõ sự nghi hoặc của chúng tôi, ông lật từng lá bài trong xấp bài trên bàn tròn, lấy từng lá bài K bỏ xuống bàn, sau đó quăng những lá bài khác trên mặt bàn, bước nhanh ra balcon. Ý nghĩ đó là làm như cũng không biết rõ sự tình ra sao : “Tin hay không tin là do các ông, phản chứng chỉ có vậy thôi.”

Tôi đã có biết qua từ lần trước , nhưng vẫn mười phần kinh ngạc, Vương Y Lượng thì khác, lắc đầu cười, nói : “Khẳng định không phải ảo thuật, ảo thuật không làm được như thế.”

Sau đó Chu Hiệu Pháp đã tổ chức một buổi biểu diễn tại Cung Văn hóa Công nhân thành phố Tương Đàm, tỉnh Hồ Nam, TQ năm 1984, để giới thiệu Hầu Hi Quý với lãnh đạo Công đoàn tỉnh Hồ Nam.

Hầu Hi Quý đến, anh không thoái thác, theo sự sắp xếp của Chu Hiệu Pháp, đồng ý biểu diễn tại Cung Văn hóa Công nhân. Đó là chủ ý hay của Chu Hiệu Pháp, ông biết rằng nếu dùng ảo thuật nhất định phải có sự phối hợp, chắc chắn phải có đạo cụ, phải đem người tới, cửa đóng chặt, không ai có thể ra vào, tự nhiên là không thể phối hợp được. Đến như đạo cụ, thì khi vào nơi biểu diễn, không cho mang bất cứ thứ gì vào, không cần phải quan tâm. Người được vào xem, thì ngoài Phó chủ tịch Công Đoàn tỉnh Hồ Nam, Long Quỳ và Trưởng ban tuyên truyền Văn Lực Sinh, còn có nhân viên tùy tùng của họ, những người lãnh đạo của Cung Văn hóa và vài vị cán bộ Công Đoàn của thành phố Tương Đàm, đều không phải là người thân quen với Hầu Hi Quý, không thể trợ giúp anh ta làm điều gian dối.

Tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, Hầu Hi Quý hướng về Phó chủ tịch Long, hỏi mượn chiếc đồng hồ đeo tay. Ông mỉm cười không hiểu Hầu Hi Quý cần chiếc đồng hồ để làm gì, nhưng ông cũng lập tức cởi chiếc đồng hồ đưa cho anh ta. Hầu Hi Quý tiếp nhận đồng hồ, thuận tay xé một mảnh giấy, gói cái đồng hồ lại, quay đầu về phía một cán bộ ở gần đó ra dấu bảo anh ta đến giúp.

“Xin anh hãy nhặt nửa cục gạch tiểu đằng kia” Hầu Hi Quý chỉ chỉ cục gạch nằm dưới chân tường, nói với người cán bộ : “Hãy đập mạnh, đập bẹp cái đồng hồ này.”

“Đập đồng hồ ?” người cán bộ do dự, anh ta nhặt cục gạch lên nhưng không dám đập, mà nói :

“ Đập bẹp nó rồi, ai bồi thường ? Hay là anh cứ tự mình đập đi !”

“Được, tôi đập, nhưng” Hầu Hi Quý hướng về chủ tịch Long nói “Nếu đập bẹp xong, có cần bồi thường không ?”

“Đập bẹp thì cứ đập bẹp, thì nó sẽ là cái đồng hồ hư vậy, đeo nó đã lâu lắm rồi.” Long Quỳ là người phóng khoáng, nói “Không phải bồi thường đâu !”

“Vậy thì được, một lời đã định nhé.” Hầu Hi Quý giơ cao cục gạch, nhưng anh không đập xuống ngay. Những người vây quanh đều có chút căng thẳng, có người há hốc mồm, có người tròn xoe mắt nhìn, có người hít một hơi dài.

Hầu Hi Quý xuống tay xong, cục gạch đập mạnh vào gói giấy nghe một tiếng “bình !” kinh dị. Mọi người cảm thấy đáng tiếc, chiếc đồng hồ đẹp thế kia, tất yếu là vỡ ra mấy mảnh, không khỏi có tiếng xuýt xoa nổi lên.

“Mở gói giấy ra !” Hầu Hi Quý ra hiệu “xem đồng hồ !”

Không ai nhúc nhích. Cái bao giấy nhỏ cũng bị đập dẹp, phía trên hãy còn dấu vết những mảnh gạch vỡ vụn màu đỏ do sự va đập. Ai biết được cái đồng hồ đáng thương bị đập thì sẽ như thế nào ?

Hầu Hi Quý thấy không ai động thủ, dường như không sẵn sàng tình nguyện động thủ lắm. Anh chép miệng “chậc chậc !” hai tiếng, lại lắc lắc đầu, có tới 10 cặp mắt nhìn trân trân, anh cúi xuống nhặt gói giấy lên, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay, sau đó từ từ mở ra.

Cả 10 cặp mắt đều lộ vẻ khủng hoảng, đồng hồ quả nhiên bị đập bẹp, mặt kính vỡ nát, hư hỏng hoàn toàn, thành một cục sắt phế thải.

“Bẹp dí rồi, làm sao đây ?” Hầu Hi Quý hỏi to, tựa như anh cũng chưa từng dự liệu kết cục lại như thế.

“Đã tính rồi, đã tính rồi mà, đã tính là nó sẽ bẹp dí mà.” Phó chủ tịch Long Quỳ khẳng khái nói, tuy nét mặt không biến sắc, nhưng ngữ khí vẫn lộ chút vẻ bất lực không thể làm gì được.

Hầu Hi Quý khịt mũi một tiếng, gói lại cái đồng hồ bẹp dúm trước sự chú mục của 10 cặp mắt, để trong lòng bàn tay, nhè nhẹ xoa xoa một chút, sau đó thổi nhẹ một cái, đưa cho chủ nhân của chiếc đồng hồ.

“Không được, ‘ba điều kỷ luật lớn, tám đề mục phải chú ý’ đập bẹp thì phải bồi thường, đền cho ông một chiếc nè.”  Hầu Hi Quý nói một câu vui đùa, cười nhìn Long Quỳ.

Trưởng ban Văn tiếp nhận gói giấy, anh ta cũng không biết kết cục của màn biểu diễn của Hầu Hi Quý là như thế nào, chỉ biết theo thói quen bình thường là mở gói giấy.   

“Úi trời !” mọi người kinh ngạc kêu lên. Họ thấy trong gói giấy là chiếc đồng hồ hoàn toàn nguyên vẹn, bên cạnh vẫn còn vài mảnh vỡ màu đỏ của cục gạch. Chiếc đồng hồ vẫn chạy “tích tắc” đều đặn. Tâm lý của người xem trong giây phút đó ngẩn ngơ tê liệt. Trong số họ, đại đa số đều giống như Long Quỳ, Văn Lực Sinh, Chu Hiệu Pháp, là những người tin tưởng ở chủ nghĩa Mác Lê Nin, là những người triệt để duy vật chủ nghĩa, nhưng bất luận thế nào, họ không cách nào liên hệ được giữa hai tình huống, một phút trước là chiếc đồng hồ hư hỏng hoàn toàn, còn bây giờ là chiếc đồng hồ hoàn hảo không chút tổn hại. Nhưng sự thực vẫn là sự thực, tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ vang lên trong bầu không khí im lặng hoàn toàn trong gian phòng tách biệt với bên ngoài.

Advertisement

About Duy Lực Thiền

Tổ Sư Thiền do cố hòa thượng Thích Duy Lực hướng dẫn
Bài này đã được đăng trong Nhà sau. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s