Câu chuyện về đặc dị công năng của Trương Bảo Thắng đã được dư luận quan tâm, tiếng vang khắp xa gần. Tuy nhiên vẫn có một số người không tin, thậm chí chính mắt nhìn Trương Bảo Thắng biễu diễn, vẫn không tin. Đối với loại người này, Bảo Thắng thực hiện một vài trò chơi có thiện ý.
Không phải chỉ có độc một trường hợp ngẫu nhiên, đối với đặc dị công năng, không phải chỉ có quần chúng phổ thông dùng “thường thức” cho rằng nó là ảo thuật, ngay cả ảo thuật gia và triết học gia cũng đều cho rằng nó là ảo thuật.
Từ hải ngoại xa xôi, một nữ ảo thuật gia cũng đến xem một cách kín đáo. Một hôm tại đại sảnh của một khách sạn, có rất nhiều người ngồi, nhiệt tình và nhẫn nại chờ Trương Bảo Thắng, vị nữ ảo thuật gia từ nước ngoài đến cũng ngồi đó. Bà ta thỉnh thoảng nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột.
– Đến rồi ! Trương Bảo Thắng đến rồi !
Mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy, dùng ánh mắt nghinh tiếp vị kỳ nhân…
– Thưa quý bà, thưa quý ông : hôm nay chúng tôi lấy tư cách là bạn bè, tập họp tại đây, thỉnh tiên sinh Trương Bảo Thắng đến biểu diễn đặc dị công năng cho chúng ta xem. Đây là sự may mắn của chúng ta, Trương Bảo Thắng là quốc bảo của Trung Quốc, người đời gọi là “tiểu thần tiên” Công năng của ông là số một trong các nhà đặc dị công năng của nước ta, vì vậy nói : chúng ta hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy ông biểu diễn, có thể nói là có phước được mở mắt…
Người chủ trì chỉ lo thuyết minh, Trương Bảo Thắng không sợ phiền kéo áo người này, tỏ ý không cần phải nói thêm. Lúc đó nữ ảo thuật gia không nhìn chỗ nào khác, chỉ nhìn chăm chú vào Bảo Thắng không chớp mắt, theo dõi nhất cử nhất động của anh.
Biểu diễn bắt đầu, Trương Bảo Thắng cũng như những lần biểu diễn trước, trước hết là ngồi yên bất động tại chỗ, sau đó dùng tay lắc một chai thuốc trên bàn uống trà, ánh mắt của nữ ảo thuật gia như điện tử theo dõi kỹ càng, quan sát mọi cử động của anh.
Lúc Bảo Thắng dùng ý niệm lấy các viên thuốc trong chai mà nắp đã bị đóng chặt bỏ vào tay của những người vây quanh. Nữ ảo thuật gia cầm lấy chai thuốc, mở nắp, nhìn kỹ nút bấc.
– Ra rồi! các viên thuốc đã ra ngoài rồi. Người xem tại hiện trường bị cuộc biểu diễn hấp dẫn, không chú ý nữ ảo thuật gia làm cái gì, họ hưng phấn kêu lên.
– Không ! đó là ảo thuật, biểu diễn như vậy, tôi cũng có thể làm, tôi ở nước ngoài nhiều lần biểu diễn trò ảo thuật tương tự này. Nữ ảo thuật gia gây hấn nói to với mọi người.
Người chủ trì ngạc nhiên sững người, mọi người cũng đều ngạc nhiên. Trương Bảo Thắng vẫn tiếp tục tiến hành biểu diễn không ngưng lại. Bởi vì việc này xảy ra không ai nghĩ tới, không có chuẩn bị, đột nhiên xung kích bắt mọi người người phải làm thế nào mới được. Căn cứ kinh nghiệm quá khứ, lúc trước, khi Bảo Thắng biểu diễn gặp tình huống như vầy thì anh có thể nổi giận không phát công được, hoặc chí ít phải đợi một tiếng đồng hồ mới có thể bình tĩnh tiếp tục biểu diễn. Tình huống hôm nay thì có khác, không phải trước khi biểu diễn, cũng không phải sau khi biểu diễn, mà trong lúc đang biểu diễn di chuyển vật thể thì gặp tình huống không thích hợp này. Nhìn lại trạng huống của anh, anh vẫn trong trạng thái bình thường, không có chút nổi giận nào, chỉ thấy anh ngây người ngồi tại chỗ, mắt nhìn chết trân vào nữ ảo thuật gia. Mọi người không hiểu việc gì, nhìn hiện trường trong trạng thái cứng đờ, nhưng nữ ảo thuật gia vẫn tiếp tục nói, so sánh…
Chính lúc bà ta đang nói mạnh, Trương Bảo Thắng đột nhiên đứng dậy nói :
– Đây là cái gì ?
Mọi người nhất tề tập trung ánh mắt vào bàn tay phải của Bảo Thắng. Chỉ thấy anh đưa cao một vật trong tay, màu trắng hình tam giác.
– Áo ngực ! Có người vọt miệng nói ra
– Của ai ! Có người buột miệng hỏi thất thanh
– Có phải của bà không ? Bảo Thắng hỏi nữ ảo thuật gia
Bà ta bất giác tự sờ vào ngực mình, mặt đỏ lên. Nhưng vì lòng tự tôn, và tâm lý tỏ vẻ mạnh mẽ của người nữ khiến bà ta lắc đầu nói : “Không biết”
– Được rồi ! Bà có thể không thừa nhận của bà. Ở đây tôi còn một vật mời bà xem thử . Trương Bảo Thắng tự đắc nói .
Chỉ thấy anh đưa hai tay lên không, hai bàn tay chấp lại, mọi người còn chưa thấy rõ là cái gì. Hai tay anh bèn buông xuống, mọi người định thần nhìn kỹ, một chiếc áo lót phụ nữ nằm trên mặt bàn trà.
– Áo này có phải của bà không ? Trương Bảo Thắng hỏi một cách bình tĩnh
Lúc đó nữ ảo thuật gia mới cảm thấy bên trong áo khoác cơ hồ trống trải, chỉ còn áo ngoài mà thôi. Trong chớp mắt bà chợt hiểu ra, trong lòng nghĩ : không thể lên tiếng thừa nhận, chối thì cũng thật xấu hổ. Miệng không nói nên lời, bà đứng dậy chuồn thẳng.
Mọi người xem xong một màn biểu diễn ngoài chương trình đầy kinh ngạc, như ngủ mơ mới tỉnh, nhiệt liệt vỗ tay hoan nghinh, người chủ trì nhanh chóng cầm áo ngực và nội y chạy theo vị nữ ảo thuật gia. Người hoài nghi công năng của Trương Bảo Thắng đã bị anh sửa lưng, đùa cho một mẻ. Trò đùa của anh khiến nữ ảo thuật gia không kham nổi. Có nhà xã hội học thường hay phê phán đặc dị công năng của Bảo Thắng, cũng bị anh làm cho một mẻ ê mặt tương tự.
Có một hôm, một người bạn tìm Trương Bảo Thắng, nói :
– Anh đi giáo huấn người phê phán anh một chút đi !
Qua ba lần cổ động, Bảo Thắng mới chịu đi theo anh bạn này, ngoài ra có vài người bạn khác cùng đi. Trong một hội trường lớn, cử tọa rất đông chờ báo cáo viên. Nghe nói hôm nay có người thuyết trình phê phán đặc dị công năng (Do nguyên nhân dễ hiểu, chúng tôi không dùng tên họ thật của người đó)
Mấy thanh niên tháp tùng Trương Bảo Thắng ngồi bên dưới khán đài, tiếp theo hàng ghế phía trước.
– Này ! Bảo Thắng, anh tính giáo huấn ông ta cách nào ? Người bạn kia hỏi
– Để tôi suy nghĩ cái đã . Bảo Thắng trả lời
– Hãy cho ông ta một bài học ! Ông ta đi khắp nơi phê phán người khác là duy tâm chủ nghĩa, là mê tín, ông ta tự tuyên bố tuyệt đối không xem biểu diễn đặc dị công năng, không xem thì làm sao biết đặc dị công năng là giả chứ ? Anh bạn kia cổ động Trương Bảo Thắng.
– Được rồi ! anh đừng nói nữa, để Bảo Thắng suy nghĩ mà! Một người bạn khác nói.
Lúc đó người chủ trì hội nghị đi ra khán đài.
– Xin yên lặng, hội nghị bắt đầu. Hôm nay chúng tôi mời ông X đến báo cáo. X tiên sinh là nhà xã hội học. Hai năm trước, tại nước ta xuất hiện phong trào tuyên truyền đặc dị công năng, duy tâm chủ nghĩa, ông ấy tư tưởng sắc bén, lập tức tiến hành đề kháng và phê phán. Hôm nay chúng ta có thể trực tiếp nghe ông báo cáo, đây cũng là cơ hội học tập cho chúng ta. Bên dưới xin hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghinh. Người chủ trì vỗ tay đầu tiên để cổ động.
Bên dưới có tiếng vỗ tay lác đác. Trên đài xuất hiện một ông già mập mạp, ông mở cặp lấy ra một một xấp bản thảo, bắt đầu giảng thuyết, ông ta dùng khẩu âm Bắc Kinh khá chuẩn, nói chậm, chia ra các phần 1,2,3,4 mà thuyết giảng, giống như đang lên lớp giảng triết học.
Nghe giảng đa phần là thanh niên, nghe nói là sinh viên đại học. Lúc đó ngồi bên cạnh Trương Bảo Thắng là mấy người bạn của anh, yên lặng chờ đợi. Chỉ thấy họ có lúc nhìn lên khán đài, có lúc nhìn Bảo Thắng, giống như đang chờ đợi một sự kiện gì đó đã biết, sắp phát sinh.
Báo cáo đã tiến hành hơn một tiếng đồng hồ. Ông X đột nhiên dừng lại. Ông ta bắt đầu lật bản thảo, tiếp đó mở cặp da, tìm cái gì đó ở bên trong. Tình huống này bị ông thư ký đứng phía sau khán đài nhìn thấy. Thư ký từ sau khán đài chạy đến bên ông, hỏi nhỏ một câu gì đó, X tiên sinh có vẻ bức xúc:
– Vài trang bản thảo sao không thấy vậy ? Anh đã chuẩn bị thế nào ? Ông X hỏi khẩn cấp
Dưới khán đài đã có chút xao động, bởi vì mọi người nghe được tiếng khẩn cấp của ông X qua máy khuếch âm.
– Bản thảo đánh xong cùng một lượt mà, làm sao có thể mất đi đâu ? Thư ký cũng tỏ ra bức xúc
Sự cố ngoài ý muốn này khiến cho trên đài dưới đài đều bất an. Đúng lúc đó Trương Bảo Thắng từ dưới đài đi lên, đến gần ông X :
– Đây là vài trang bản thảo tôi nhặt được, có phải ông đang cần không ? Bảo Thắng bình tĩnh nói.
– Anh làm sao mà nhặt được ? ông X nhìn bản thảo, đó đúng là mấy trang ông đang giảng thì bị thiếu.
– Điều này thì ông không cần biết. Nếu không phải là bản thảo của ông, tôi mang đi vậy
– Không ! Không ! Đó là bản thảo của tôi. Đương nhiên phải trả cho tôi
Lúc đó Trương Bảo Thắng để mấy tờ bản thảo trên bàn báo cáo viên. Dưới khán đài, thính chúng nghe đối thoại giống như nghe tương thanh (chuyện tiếu lâm). Đại đa số mọi người đều kinh ngạc, không hiểu gì hết, xem họ “biểu diễn”
– Anh rốt cuộc là ai ? X tiên sinh nghi hoặc hỏi
– Tôi là ai, ông biết rồi . Chẳng qua ông không nhận ra tôi, tôi cũng không cần thiết nói cho ông biết. Một lát sau ông sẽ biết thôi. Trương Bảo Thắng nói xong quay người đi xuống đài.
– Kinh thật ! Cho ông ta biết anh lợi hại thế nào ! Một trong số bạn đi theo Bảo Thắng nói
– Chưa đủ kinh đâu, đợi một lát sẽ còn lợi hại hơn nữa. Một thanh niên khác nói
Chỉ thấy Bảo Thắng hai mắt nhìn thẳng, bình tâm tĩnh khí nhìn ông X giống như đang nghe ông ta báo cáo. Lúc đó báo cáo của ông X có vẻ không có thứ tự, không mạch lạc, báo cáo bắt đầu lại mà thần thái tự tin không còn nữa, ông vội kết thúc bài giảng của mình.
Trán vã mồ hôi, báo cáo coi như xong. Lúc đó tiếng vỗ tay so với lúc bắt đầu lại còn lưa thưa vô lực hơn nữa. Quần chúng bắt đầu giải tán.
Chỉ thấy ông X theo tiếng vỗ tay vừa dứt, đứng lên một giây, tiếp đó lại ngồi xuống. Chủ trì hội trường chỉ còn cách đứng bên cạnh bàn, cầm microphone lên, tuyên bố hội nghị kết thúc, kỳ thực trước lúc tuyên bố, cử tọa đã rời hội trường.
Thư ký của ông X và người chủ trì hội nghị, thấy ông X ngồi bất động trên ghế, bèn đến trước mặt hỏi :
– Có phải trong người cảm thấy khó chịu ? Có phải tim phổi bất an ?
– Thật là kỳ quái, dây nịt quần của tôi không biết sao đâu mất ? ông X nói
Thư ký và người chủ trì bắt đầu tìm sợi dây nịt dưới bàn báo cáo viên nhưng không thấy. Ông X thấy hội trường đã thưa người, mới dùng một tay vịn quần đi vào phía sau khán đài, những người khác cũng đi vào phòng nghỉ phía sau khán đài.
Lúc đó Trương Bảo Thắng và các bạn của anh đã đợi sẵn ở phòng nghỉ.
– X tiên sinh, chúng tôi lượm được sợi dây nịt quần, có phải của ông không ? Bảo Thắng nói
– Tại làm sao vậy ? Ông X buồn phiền và thẹn, trở nên giận. Trong lòng ông không muốn thừa nhận sợi dây nịt của mình, nhưng chính mình đang dùng tay giữ cái quần. Nếu thừa nhận thì còn ra thể thống gì. Trong trạng huống tả hữu đều khó, thì người thư ký đã bước đến nhận sợi dây nịt từ tay anh thanh niên, giao cho ông X, Khi ông không còn dùng tay vịn quần nữa, đã hơi ổn định tình hình, bắt đầu hỏi :
– Các anh là ai ?
– Vị này là Trương Bảo Thắng tiên sinh. Người thư ký nhanh nhẩu trả lời thay
– X tiên sinh ! Chúng tôi nhiều lần mời ông xem Trương Bảo Thắng biểu diễn một chút, nhưng ông một mực cự tuyệt không xem biểu diễn đặc dị công năng là như thế nào, nói bừa đặc dị công năng là lừa gạt, là ảo thuật. Tuy thư ký của ông có xem Trương Bảo Thắng biểu diễn, nghe nói anh ấy có hội báo cho ông đúng như sự thật, nhưng ông cho đến nay, chẳng những không xem hiện thực, mà còn tiếp tục viết ra nhiều bài phê phán, hiện tại lại còn báo cáo phủ định đặc dị công năng. Vì vậy, hôm nay chúng tôi đến đây trình cho ông xem, thực hiện hai hạng mục biểu diễn ngay trên người của ông. Nếu biểu diễn của Trương Bảo Thắng giống như ông nói, là giả, là ảo thuật, thì chẳng lẽ bản thảo và dây nịt là đạo cụ do ông cung cấp sao ? Một người bạn của Bảo Thắng nói.
– Xin lỗi X tiên sinh, chúng tôi hôm nay hành sự đối với ông không tránh khỏi quá tay một chút, chẳng qua là vì việc chẳng đặng đừng, không làm sao khác được. Nếu không làm vậy, ông có thể vẫn tiếp tục đi trên con đường sai lầm, như vậy càng có thể làm tổn hại hình tượng của ông hơn. Hi vọng ông lượng giải. Một người bạn khác của Bảo Thắng nói một cách lễ phép.
X tiên sinh, trước mặt đám thanh niên này, bị á khẩu, nói không ra lời. Lúc đó Trương Bảo Thắng dùng cảm giác tư duy đặc biệt của mình, nhìn thấy tư duy của ông X có thay đổi. Anh cũng không nói gì thêm. Một lát sau, ông X nói lắp bắp một câu :
– Được rồi ! từ nay về sau tôi không đề cập tới sự việc của các anh nữa
Không ! từ nay về sau hi vọng ông quan tâm hơn. Trương Bảo Thắng tiếp lời.