Tháng 10-1986, những cây phong cổ thụ của Nhạc Long Sơn khoác chiếc áo màu đỏ, dòng nước mùa thu của Tương Giang lấp lánh ánh vàng, Hầu Hi Quý từ Bắc Kinh trở về Bảo Tháp Sơn ở Trường Sa. Ông không quên ấn tượng lần đầu tiên phát hành công khai tập sách chính diện nói về con người của mình. Tạm nghỉ vài ngày, sau đó đến ngôi nhà tôi ở trong hẽm gạch đỏ thành phố Trường Sa thăm tôi. Ông nói : “Giang Nam quái khách – Hầu thần tiên kỳ nhân kỳ sự” có ảnh hưởng rất lớn tại Bắc Kinh, không ít người sau khi thấy ông đều cho biết rằng họ đã đọc tập sách đó. Tôi rất cao hứng, cảm thấy được an ủi rất lớn, vì bài viết của mình có nhiều người đọc. Ông hẹn nếu tôi có rảnh thì đến Bảo Tháp Sơn chơi, nói là muốn báo lại tường tận tình hình của ông tại Bắc Kinh. Tôi đáp ứng ngay, mấy ngày sau, nhân ngày chủ nhật nghỉ, tôi đạp xe lên núi. Gõ cửa, Hầu Hi Quý vui mừng kêu lên “Liêu ký giả đến rồi !”.
“Anh đến thật đúng lúc,” ông vẫn mặc quần cụt áo thun, kéo tôi vào phòng khách, chỉ vào mấy vị khách đang ngồi ở đó, “Có vài người bạn cũ của tôi đến chơi, chắc có lẽ anh đã gặp họ rồi ?”
Mấy người khách đó đều đứng dậy, biết tôi là tác giả của “Giang Nam quái khách”, trên mặt họ đều lộ vẻ kính trọng, nói rằng tôi dũng cảm, nói rằng tôi đã giúp được cho Hầu Hi Quý. Tôi đã có ý muốn gặp những người bạn của Hầu Hi Quý tại Du Huyện, Hán Thọ, hi vọng được trực tiếp nghe chính miệng họ nói về những câu chuyện của Hầu Hi Quý, đây thật là duyên may, cơ hội không thể bỏ qua, vì nếu không lại phải mất một chuyến đi đến Hán Thọ và Du Huyện, như thế sẽ rất khó có cơ hội thích hợp, vì vậy trong số những người này tôi định chọn ba người để làm việc, mời họ đến một phòng khác trong nhà Hầu Hi Quý, đóng cửa lại, bắt đầu nói chuyện không có gì phải bị ràng buộc.
“Tôi là một người đồng sự với Hầu ca tại Hoa cổ Hí kịch đoàn ở Du Huyện.” một người tên là Tạ Sơ Sinh mở miệng đầu tiên, ông ta có vẻ chuyên chú phảng phất nhớ lại những kỷ niệm trong những năm tháng quá khứ. Ông nói : “Tôi đã được lĩnh hội chân công phu của anh ấy.”
Tạ Sơ Sinh là đạo diễn tại Hoa cổ Hí kịch đoàn, ông ta đã có tư duy làm việc chủ yếu qua các nhân vật có tính cách của “thỏ, hổ, trâu, chuột” nói chuyện sôi nổi về việc cũ hơn 10 năm trước.
Tháng 2-1979, đầu mùa xuân, Hầu Hi Quý có người giới thiệu vào Hoa cổ Kịch đoàn của Du Huyện, làm việc tạp dịch đã lâu, xây dựng được tình bạn với đạo diễn Tạ Sơ Sinh, ông rất kính trọng mẹ của Tạ Sơ Sinh. Có một hôm, Hầu Hi Quý ngồi trong phòng của Bà Tạ nhàn đàm, có đứa cháu gái nhỏ của Tạ Sơ Sinh đang chơi trong phòng.
“Ăn kẹo không ?” Hầu Hi Quý hỏi đứa bé.
Đứa cháu gái mới có mấy tuổi, thấy trong tay của Hầu Hi Quý không có cầm cái gì, không biết kẹo ở đâu, giương mắt nhìn ông. Hầu Hi Quý nhìn tứ phía, thấy trên giường có tấm nệm cũ, thấy mặt nệm thêu con công màu lục bị lủng bảy tám lỗ, bỗng nhiên có chủ ý, ngưng mâu (con ngươi) nhìn sau đó đưa tay sờ sờ cái nệm cũ. Nói ra thì kỳ quái, từ bảy tám lỗ thủng đó bỗng nhiên có kẹo dài ba bốn phân xuất hiện, rơi ra mặt đệm. Tạ Sơ Sinh và vợ là Trần Lệ Hoa đang vô cùng nghi ngờ, thì lại có thuốc lá rơi ra từ lỗ nệm thủng đó, khiến cho đứa cháu gái rất mừng rỡ, Bà Tạ cười híp mắt…Tạ Sơ Sinh biết Hầu Hi Quý là kỳ nhân nên đối xử với ông đặc biệt.
Hôm ấy, Tạ Sơ Sinh và Hầu Hi Quý đi ngang qua cửa nhà nghỉ số hai của Huyện Ủy, thấy có vị lão nhân đang ngồi ngây dại ở bậc thềm.
“Ông già này thật đáng thương, ông ấy không phải người ở đây, ông ta bị mất một đứa con trai”.
Hầu Hi Quý dừng bước, nói nhỏ với Tạ Sơ Sinh. Tạ Sơ Sinh lắc đầu cười. Hầu Hi Quý và ông lão này bình sinh không hề biết nhau, làm sao lại biết như thế, vì vậy anh ta nói “Đừng có nói bừa.”
“Không tin hả ? Không tin ông đi hỏi thử xem.”
Tạ Sơ Sinh đến hỏi thật. Ông lão năm mươi tuổi, tóc đã bạc, giọng nói người Sơn Tây, ông ta than thở, nói đến Giang Nam mưu sinh, lại mất đứa con trai.
“Đấy tôi nói mà, tin không ?” Hầu Hi Quý giật giật áo của Tạ Sơ Sinh, “Trong túi tôi không có tiền, ông nên làm chút việc tốt, cho ông ta ăn cơm.”
Thời đó, Tạ Sơ Sinh chỉ có thu nhập 40 nhân dân tệ một tháng, trong túi chỉ còn 5 nguyên. Ông nghe Hầu Hi Quý nói một cách khẩn thiết, cũng sinh lòng trắc ẩn, bèn dẫn ông lão đến một quán ăn nhỏ để ăn cơm, tiêu hết 3 nguyên, còn lại 2 nguyên cho luôn ông già. Ông lão muôn vàn cảm tạ, mỗi bước đi đều quay đầu lại nhìn.
Từ đó về sau, Đoàn kịch mỗi lần đến làng Loan Sơn của Du Huyện trình diễn, có hộ nông dân chuyên chuẩn bị rượu và thức ăn mời Hầu Hi Quý, Tạ Sơ Sinh và thầy đàn Đàm Nhất Tiên, tất cả bảy tám người ăn cơm. Cơm và thức ăn trên bàn, mọi người cũng không khách sáo, cầm đũa ăn. Người già bỗng nhiên phát hiện, mấy diễn viên, miệng nói không khách sáo, nhưng khi hạ đũa gắp thức ăn thì lại rất e dè. Vì vậy bà mẹ của người nông dân bèn gắp một miếng thịt to bỏ vào chén của Hầu Hi Quý ngồi bên cạnh.
“Tôi có, tôi có rồi,” Hầu Hi Quý dời chén đi, cầm đũa từ trong chén gắp ra một miếng thịt lớn, “Dì thấy không, tôi có rồi mà !”
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, chén cơm của Hầu Hi Quý mới vừa do người khác bới đầy đưa lại, không thể nói rằng phía dưới cơm đã có sẵn một miếng thịt lớn ? lúc nhìn ông thì thấy đang cắn ăn từng miếng thịt lớn, hiển nhiên không phải là thịt giả. Vì thế càng thêm chú ý về Hầu Hi Quý kỳ lạ này.
Thấy Hầu Hi Quý lại ăn một cách dè dặt, bà mẹ nông dân lại gắp miếng thịt to đưa cho.
“Tôi có, tôi có mà.” Hầu Hi Quý lại dời chén, nhanh chóng dùng đũa bươi bươi cơm trong chén, lập tức lại gắp một miếng thịt lớn, đưa lên cho mọi người thấy.
Lần này cả bà mẹ nông dân cũng kinh ngạc, miếng thịt đang gắp ở đầu đũa, một lúc lâu cũng chưa bỏ xuống.
Cơm xong, Đàm Nhất Tiên hỏi Hầu Hi Quý, trong chén cơm không hề có dự tính trước là để sẵn vài miếng thịt, mà nếu có giấu trước cũng không thể giấu được nhiều, thế nhưng ông đã moi ra hết miếng thịt này đến miếng thịt khác, vậy thịt từ đâu đến ?
Hầu Hi Quý vỗ vai Đàm Nhất Tiên. “Hỏi nhiều để làm gì, miễn không phải trộm thì thôi !”
Năm đó, trong những ngày hoa thạch lựu nở đỏ rực, Hoa cổ Kịch đoàn của Du Huyện lại vượt núi vượt đèo đến làng Tào Bạc biểu diễn cho nông dân xem. Lúc đó đúng vào Tết Đoan Ngọ, các diễn viên ở tại hương thôn ăn tết Đoan Ngọ rất vui vẻ. Theo phong tục địa phương, ngoài bánh nếp (bánh ít, bánh tét) và bánh bao, mỗi người còn được ăn hai cái trứng vịt. Kịch đoàn đương nhiên nhập hương tùy tục, người làm bếp phải luộc trứng cho diễn viên và nhân viên trong đoàn, lúc ăn cơm, trong chén của mọi người phải có hai quả trứng. Mọi người vui vẻ tụ họp trong nhà, hỉ hả nói chuyện, đề tài nhanh chóng chuyển sang “ảo thuật đại sư” Hầu Hi Quý.
“Này, Hầu sư truyền, ảo thuật của ông linh nghiệm như vậy, biến ra vài quả trứng để ăn đi, được không ?” Nữ đạo diễn Lưu Hoài Diễm đã sớm nghe nói Hầu Hi Quý có khả năng biến ra đồ ăn, bà đã ăn xong hai quả trứng trong chén, cười híp mắt nhìn ông nói.
Hầu Hi Quý cũng đã ăn thấy ngon, nghe đạo diễn Lưu gọi mình, cũng ngạc nhiên, buông đũa, lau miệng, nhìn vào cái chén không của Lưu Hoài Diễm, nói : “Muốn biến ra cái gì, trong chén của bà chẳng phải đã có rồi sao ?”
“Không có đâu, ăn hết rồi, không có thật mà.” Lưu Hoài Diễm tuy tuổi đã trung niên, nhưng mặt tròn vẫn còn nét thanh tú, hoạt bát nhiệt tình, bà nghe Hầu Hi Quý khẳng định như thế, vội cầm đũa lên khua khua cái chén không trước mặt, “Anh sợ biến à ? người khác anh không sợ, lại sợ tôi ?”
“Không sợ,” Hầu Hi Quý nói, ông bèn đi ngay đến bên Lưu Hoài Diễm, cầm lên cái chén không của bà, một tay bóc trên mặt bàn, giống như cầm cái gì bỏ vào cái chén không. Ánh mắt của mọi người đều theo dõi sự chuyển động của bàn tay ông, bỗng nhiên thấy trong cái chén không xuất hiện hai quả trứng vịt nóng hổi, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
“Ái chà chà ! đã biến thật rồi !” đôi đũa trong tay của đạo diễn Lưu được bỏ xuống bàn, bà ngồi xuống, nhưng không dám động đũa.
“Ăn đi, đã muốn thì ăn đi chứ !” Hầu Hi Quý giục.
Lưu Hoài Diễm cầm một quả lên cắn thử, mắt lay động, chẳng thấy có gì khác, bèn mạnh dạn ăn luôn. “Cũng vậy, cũng giống như trứng thiệt thôi.” Bà nói về thiệt và giả nhưng chỉ có bà mới có thể giải thích rõ ràng.
Hôm đó, Đoàn kịch nghỉ đêm tại trường tiểu học Tân Hợp của làng Tào Bạc. Đoàn kịch lên núi xuống làng diễn xuất, đêm ngủ ở trường tiểu học, có khi ngủ ở hội trường của làng là chuyện bình thường, các diễn viên đều tùy hoàn cảnh mà thích ứng. Trường tiểu học Tân Hợp là ngôi nhà cũ hai tầng, các diễn viên ngủ trên lầu, nam nữ mỗi bên có chỗ riêng. Phía diễn viên nam thì ngủ trong một phòng lớn trống trải, bụi bám đầy sàn, chắc là ngày thường ít người lui tới.
“Hầu ca, anh có bản lĩnh đầy người, tôi rất phục.” Trần Tiểu Báo nghiêng mình trên mặt ván sàn, bỗng nhiên nổi hứng ngồi dậy nói, “Anh ấy hôm nay sẽ làm một điều mới lạ náo nhiệt, các anh có tán thành không ?”
Trần Tiểu Báo nói “các anh” là chỉ Tạ Sơ Sinh, Vương Kiến Nghiệp. Tạ, Vương, hai người đương nhiên là lập tức đồng ý. Ở trong một phòng đơn độc nơi một làng hẻo lánh, cùng với những người khác đi nằm sớm trên những tấm ván lót sàn đợi ngủ, chi bằng tìm cái gì vui vui giải trí. Nhưng có thể làm được cái gì vui ? Trần Tiểu Báo còn phải tìm, anh đảo mắt nhìn bốn phía.
“Hầu ca ơi, nếu anh có thể nằm ở đây mà có thể gây ra tiếng động ở cách tường phía bên kia, tôi sẽ rập đầu lạy anh mấy lạy !” anh chỉ tay vào phòng bên kia tường.
“Đang lúc ngủ không được, đùa giỡn thì đùa giỡn” Hầu Hi Quý bản tính vốn không thể nằm yên, thấy mấy người bạn nằm cũng không yên, bèn ngồi dậy, nói với Trần Tiểu Báo to xác ở bên cạnh, “Nhưng mà anh nói thì phải giữ lời đấy nhé.”
“Giữ lời, đương nhiên là giữ lời.” Trần Tiểu Báo vỗ ngực thình thịch nói.
Hầu Hi Quý dỡ tấm nệm bông nhỏ đứng dậy, đi một vòng trên ván lót sàn, miệng huýt sáo một câu trong “Lưu Hải kham tiều” (Lưu Hải đốn củi) “ Tôi thì không so được với La Hà hầy”
Lúc đi nhiễu vòng thứ hai, ông dừng lại trước cửa sổ bằng gỗ, thò đầu ra ngoài nhìn về phía dãy núi tối mịch xa xa, miệng niệm niệm điều gì. Bỗng nhiên phòng lớn ở cách tường có tiếng “bình bình” lớn, rõ ràng có tiếng vật gì rơi xuống tấm ván gỗ. Trần Tiểu Báo, Tạ Sơ Sinh, Vương Kiến Nghiệp, giật mình khiếp sợ, theo bản năng họ dựa vào nhau. Tiếp đó bên phòng lớn truyền lại tiếng “ầm ầm đùng đùng” rõ ràng có tiếng vật gì lăn mạnh trên ván, có vẻ như càng lúc càng nhanh, được vài tràng thì tiếng “ầm ầm đùng đùng” đó mới dừng bặt.
Vương Kiến Nghiệp vốn nhát gan, sợ quá chui vào trong nệm, chỉ ló đầu ra ngoài, và cũng chuẩn bị sẵn sàng thụt vô luôn. Trần Tiểu Báo và Tạ Sơ Sinh thì lại không tin, cho rằng Hầu Hi Quý có ngầm phối hợp với ai đó bên phòng kia.
“Phối hợp cái địt nè !” Hầu Hi Quý liền nổi cáu, nắm đầu tóc Trần Tiểu báo ghì xuống, “Anh muốn hứa lèo hả, nói mà không giữ lời phải không ?”
“Không phải hứa lèo, tôi không tin”
“Được, được, được, làm lại một lần nữa nè !” Hầu Hi Quý buông tay, lại đi tới cửa sổ đứng, đột nhiên quay đầu lại nói, “Tạ Sơ Sinh, anh hãy niệm, niệm ‘năm cây dao nĩa hãy tới’ niệm xong tiếng cuối cùng sẽ có tiếng vang. Chỉ niệm trong tâm thôi. Nhớ kỹ nhé.” Nói xong Hầu Hi Quý quay đầu hướng về phía đêm đen hun hút ngoài cửa sổ.
Tạ Sơ Sinh làm theo lời dặn, nhưng rồi nghĩ, mình không làm đúng theo yêu cầu niệm của Hầu Hi Quý, để xem ông ta có linh hay không. Vì vậy đợi Hầu Hi Quý hô “niệm” anh bèn mặc niệm kéo dài “năm_cây _ dao _ nĩa _ hãy tới” nhưng hai tiếng cuối cùng thì niệm liền nhau, tiếng “tới” vừa dứt, phòng lớn cách tường bỗng có tiếng động lớn, tiếp theo sau là tiếng “ầm ầm đùng đùng” như tiếng sấm từng tràng từng tràng.
Âm thanh của tiếng ván trên lầu lại không dừng, cuối cùng làm kinh động thức giấc Chu sư truyền, người đã ngủ sớm. Chu sư truyền là người quản lý phục trang, đạo cụ, tuổi tác hơi lớn, làm việc suốt ngày nên ngủ sớm. Đang ngủ bỗng nghe trên lầu có tiếng động lớn, không lấy làm phiền, lấy cây quạt hướng lên trần nhà quạt vài cái.
“Mẹ kiếp, tự mình không ngủ, làm om sòm không để người khác ngủ !” Ông vừa cười nói đùa vừa chửi đổng, “Muốn đánh nhau thì ra ngoài lên núi mà đánh !”
Người trên lầu thì cười “ha ha ha”, mỗi người một tay làm náo loạn cả lên. Hầu Hi Quý một tay kéo Trần Tiểu Báo quỳ xuống, đè đầu hắn xuống bắt rập đầu ba cái.
“Hầu ca, rập đầu rồi đó, anh hãy nói cho chúng tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra.” Tạ Sơ Sinh muốn biết rốt cuộc như thế nào, khăng khăng đòi Hầu Hi Quý nói cho rõ ràng.
“Thiên cơ bất khả lậu !” có vẻ như ông muốn nằm xuống, dỡ nệm gần như che kín đầu.
Mọi người cũng nghĩ như vậy, vả lại bất luận sự thật “thiên cơ” là thế nào, đó là một chuyện khác, cũng không thể nói không rõ là không rõ sao ?
Thế rồi mọi người nằm xuống tự dỗ giấc ngủ. Lúc nửa đêm, Hầu Hi Quý bỗng nhiên đánh thức Tạ Sơ Sinh.
“Dậy đi, dậy đi, Đi ngoài đi.” Hầu Hi Quý thấy Tạ Sơ Sinh đã tỉnh ngủ, bèn từ trên ván bò dậy.
Tạ Sơ Sinh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tối mịt, anh ta dẩy nẩy, “Tôi không đi” rồi lại ngủ tiếp. Hầu Hi Quý một mặt kéo Tạ Sơ Sinh dậy : “Hôm nay nhất định buộc anh phải đi ngoài, Tết Đoan Ngọ, đó gọi là “A thần thỉ 屙神屎” (Đi vệ sinh cho sạch).
Tạ Sơ Sinh bị Hầu Hi Quý kéo đẩy mấy lần, không còn buồn ngủ nữa, thuận theo Hầu Hi Quý ra khỏi trường học, trèo lên sườn một ngọn núi nhỏ.
“Này, đi vệ sinh sao phải chạy lên núi vậy, đi bên kia mới đúng.” Tạ Sơ Sinh phát hiện phương hướng không đúng, vội đứng lại.
“Đúng, đúng, đúng, hôm nay Đoan Ngọ, không vào nhà vệ sinh thì phải đi ra đồng để giải quyết”
“Đi vệ sinh mà lên núi, có rắn có độc trùng, tôi sợ đi cầu không được.”
Không ngờ Hầu Hi Quý kéo Tạ Sơ Sinh tới một gốc cây, kề vào tai anh ta nói : “Thật ra tôi cũng đi cầu không được, nói cho anh biết, tôi kéo anh ra ngoài để coi một vật.” Nói đến đây, Hầu Hi Quý quay đầu nhìn một cách thần bí, lại nói : “Nhưng mà anh coi thì cứ coi, đừng nói lộ ra ngoài.”
Nói xong, Hầu Hi Quý đưa tay vẽ một vòng trên mặt đất, “Anh cứ đứng trong vòng tròn này, đừng có loạn động, chú ý nhìn trước mặt.”
Tạ Sơ Sinh nghe Hầu Hi Quý nói thế, lại thấy ông làm trò như Tôn Ngộ Không dùng định thân pháp làm cái gì đó, không thể không cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng muốn biết Hầu Hi Quý rốt cuộc muốn cho anh ta thấy cái gì, đang lúc nhìn chăm chăm về phía trước, bỗng nhiên đằng xa xuất hiện một bóng người, dưới ánh trăng có vẻ như lúc có lúc không, đang nhẹ nhàng đi về phía Tạ Sơ Sinh đang đứng, anh nhìn Hầu Hi Quý, Hầu Hi Quý vội ra dấu đừng có gây tiếng động. Anh nghĩ cái vật mà Hầu Hi Quý muốn cho anh thấy đích thị là cái bóng người này. Lúc nhìn kỹ, thì bóng người đã đến ngay trước mặt. Áo đen, quần đen, giày đen, áo chẽn đen, bước chân nhẹ nhàng, thanh thoát như tiên. Gần hơn chút nữa, Tạ Sơ Sinh muốn xem cho rõ người đến là nam hay nữ, già hay trẻ. Không ngờ vừa xem, anh bất giác hít một hơi dài, hai đùi không còn tự chủ nữa, run run lên. Nguyên lai là người đến có đầu có mặt nhưng không có mắt, mũi, miệng : có lông giống như tóc ngắn nhưng không có đôi tai, nói đó là người không bằng nói đó là quỷ. Nhưng ở cái đại thiên thế giới này, quỷ thật sự là từ đâu tới ? Lúc Tạ Sơ Sinh đang bồn chồn sợ hãi, lại nghe Hầu Hi Quý đang cùng “người” đó chào hỏi.
“Ui, chào anh !” ông nói “Anh đang đi qua đường hả, đi tốt đẹp nhé !”
Tạ Sơ Sinh không dám lên tiếng, thấy “người” đó cũng không trả lời Hầu Hi Quý, tự đi thẳng, đi lên quả đồi nhỏ rồi lại xuống đồi rồi đi thẳng về phía trước…
Trở về phòng, Tạ Sơ Sinh không thể chợp mắt. Anh đang định tiếp tục câu chuyện, thì có một người khác chen vào. Anh ta họ Đàm tên Nhất Tiên. Năm ấy cũng là đồng sự với Hầu Hi Quý tại Hoa Cổ Kịch đoàn của Du Huyện, hiện là Trưởng bộ phận phát hành nhà sách Tân Hoa của huyện. Anh ta nhanh chóng kể câu chuyện sau.
Không lâu trước khi Hầu Hi Quý bị buộc phải rời khỏi Hoa Cổ kịch đoàn của Du Huyện, tức giữa mùa hè năm 1979. Hoa Cổ kịch đoàn đến gặp Trưởng Xưởng đường sắt Tửu Phụ Giang xin diễn xuất. Tiếp đãi đoàn là Bí thư đảng ủy Xưởng, kiêm Xưởng trưởng Phan Hải Thọ, được biết trong đoàn có người có khả năng làm mọi việc theo ý muốn, muốn cái gì thì có cái đó, nhân vật giống như thần tiên, ông có lòng hiếu kỳ không thể kềm chế, tìm vài vị phụ trách trong đoàn, để xin gặp làm quen với Hầu Hi Quý. Hôm ấy ông đặc biệt mời Hầu Hi Quý, Đàm Nhất Tiên và Vương Vận Bân đến nhà ông làm khách.
“Hầu sư truyền, nghe nói ông muốn cái gì thì có khả năng biến ra cái đó, tôi kiến thức ít, chưa từng thấy qua.” Vừa ngồi xuống, Phan Hải Thọ đã gấp gáp đi thẳng vào vấn đề. “Hễ đưa tay ra bắt là có thể nắm được vật, đó chẳng phải là Tế Công hòa thượng sao ?” ông ta đưa tay lên không trung làm như nắm bắt vật gì, nhìn Hầu Hi Quý nói.
Hầu Hi Quý nhướng mày, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hướng vào một cội cây, trên đó có vài con chim sẽ gai đang “chi chi cha cha” bay nhảy đuổi nhau, nhìn thần thái của ông, hiển nhiên là có chủ ý đối với câu nói của bí thư đảng ủy.
Đàm Nhất Tiên hiểu Hầu Hi Quý, biết tiếp thu và có khả năng làm được, nhưng làm thế nào để ông chịu mở miệng, để Hầu Hi Quý có thể làm ông thỏa mãn đầy đủ được. Vì vậy ông mới “giải vây”, nói “Tế Công là thần tiên, mà nhiều người còn không tin ông ấy có chân bản lĩnh như thế. Bản lĩnh của Hầu ca của chúng tôi, ông chỉ muốn thấy biết thôi, bèn nói Tế Công không phải giả, cũng giống như nói bản lĩnh của Hầu ca chúng tôi cũng vậy chăng ?”
“Vâng, tôi tin, tôi muốn chính mắt mình thấy, mở rộng tầm mắt …”
“Hãy nói, ông muốn tôi biến ra cái gì ?” Hầu Hi Quý cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, nhìn Phan Hải Thọ nói.
“Vậy làm ra cái gì ăn được…”
“Cái mà trong nhà ông ăn thì đã có, làm ra món gì không thể lấy từ đó ra, phải không ?” Hầu Hi Quý nhìn quanh một vòng, mắt nhìn vào tủ đồ trang sức.
“Phải đó, muốn thưởng thức cái gì ông biến ra, cái gì mới mẻ.” Phan Hải Thọ giải thích.
“Được rồi, muốn ăn cái gì, ông cứ nói thẳng ra, không cần úp úp mở mở.” Hầu Hi Quý chau chau mày.
“Rượu, hãy làm ra bình Lưu Dương tiểu khúc !” Phan Hải Thọ buột miệng nói ra.
Thời đó “Văn hóa đại cách mạng” khiến cho việc xây dựng kinh tế quốc gia bị tổn hại mà chưa có cách chữa, thị trường tiêu điều, thương phẩm khan hiếm. Nói về rượu, tại địa phương Tửu Phụ Giang, rượu Lưu Dương tiểu khúc là một thứ rượu ngon khó kiếm. Vì vậy Phan Hải Thọ muốn Hầu Hi Quý làm ra bình Lưu Dương tiểu khúc.
“Được, Lưu Dương tiểu khúc thì Lưu Dương tiểu khúc !”
Hầu Hi Quý nói xong, từ phía dưới bàn kéo ra một cái thùng đựng sơn trống không, ông muốn Phan Hải Thọ, Đàm Nhất Tiên và Vương Vận Bân, mỗi người đưa một tay tiếp xúc cạnh thùng, nhìn tả hữu, quay đầu lấy bộ đồ công tác màu lam của Phan Hải Thọ treo trên tường, tay kéo phủ trùm trên miệng thùng, che bàn tay của ba người Phan, Đàm, Vương, lúc đó mới cười hài lòng, sau đó lùi mấy bước đứng lại. Bỗng nhiên ông quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói : “Rượu loại này uống nhiều rồi không ngon lắm, muốn loại khác không.?” Ông hỏi Phan Hải Thọ.
“Chỉ muốn Lưu Dương tiểu khúc, không muốn thứ khác.” Phan Hải Thọ cho rằng Hầu Hi Quý thấy khó, thầm nghĩ rằng Hầu Hi Quý có thể là nhân vật khoác lác, trước mặt Phan Hải Thọ này có thể phá sản, nên không chút thỏa hiệp, khăng khăng muốn rượu đó.
“Muốn chắc chứ ?”
“Muốn chắc !”
Hầu Hi Quý không nói thêm lời nào, thở ra một hơi dài, sâu, từ từ bước tới trước cửa sổ, đưa tay gõ gõ tấm kính pha lê, rồi đưa tay ra ngoài quơ quơ, bỗng nhiên quay đầu lại, nói : “Hãy đến, dỡ bộ đồ công tác lên xem.”
Phan Hải Thọ đã rất gấp gáp, Hầu Hi Quý vừa mới nói xong, ông đã dỡ bộ đồ công tác lên, trong thùng đã có sẵn một chai rượu để đứng, chính là Lưu Dương tiểu khúc.
Rượu Lưu Dương tiểu khúc
Bàn tay của ba người vẫn còn vịn chắc trên cạnh thùng, họ không chút cảm giác gì về việc có vật gì xuyên qua cái thùng đựng sơn trống không !
“Thật là kỳ quái ! Thật là kỳ quái !” Phan Hải Thọ luôn miệng kêu kỳ quái, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc (hóa lang cổ 货郎鼓)
Cái trống lắc (hóa lang cổ 货郎鼓)
“Không dám tin, Thật là không dám tin”
Đàm Nhất Tiên nhìn Phan Hải Thọ cười. Có vẻ như họ là cán bộ Đảng, đừng nói là họ không tin Hầu Hi Quý di chuyển vật từ trong không trung, dù cho khoa học có kiểm tra trắc định, chứng minh khí công xác thực là có công lực không thể so sánh, lại diện đối diện với nhà khí công họng sắt gân thép, họ cũng không tin là thật. Đàm Nhất Tiên hi vọng Phan Hải Thọ tin phục, cũng hi vọng ông từ nay có thể thay đổi quan niệm. Không lý giải được một sự kiện gì đó cũng không hẳn đó toàn là giả. Duy tâm chủ nghĩa, nghĩ đến đấy, Đàm Nhất Tiên ra “đề” cho Hầu Hi Quý.
“Này, Hầu ca, rượu có rồi, nhưng không thể không có đồ nhắm ? phải chăng sẵn tiện làm thêm một ít ?”
“Thức ăn ? Mấy người các ông ở đây có nhiều trò quá !” Hầu Hi Quý đưa tay gãi gãi cái đầu vừa to vừa tròn của mình, khiến cho Phan Hải Thọ nhe răng cười, “Cũng có lý đấy, uống rượu nóng cổ nên có cái gì ăn để hạ tửu.”
Nói xong, ông đưa tay chỉ cái thau tráng men bên trong không có gì, để trên ghế, nhưng bỗng nhiên trong thau xuất hiện đầy một thau trứng gà.
Phan Hải Thọ lại kinh ngạc. Cái thau tráng men vừa mới trống không, sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều trứng đến thế ? Vậy phải chăng Hầu Hi Quý chỉ tay một cái, cái thau cũng có thể xuất hiện một thau ngọc, cái thùng cũng có thể trở thành một thùng ngọc ?
“Đáng tiếc là chưa chín, chưa thể nhắm với rượu được.” Vương Vận Bân vốn không nhiều lời, thấy Hầu Hi Quý từ trong không trung làm xuất hiện một thau trứng tươi, nghĩ rằng không luộc không nấu thì ăn không được, buột miệng nói nhỏ một câu, ý nghĩ đương nhiên là mười phần đáng tiếc.
Hầu Hi Quý dĩ nhiên là nghe thấy. Ông nhìn Vương Vận Bân một cái, quay đầu yêu cầu Phan Hải Thọ đem lại một thau nước lạnh. Phan Hải Thọ cũng không dám hỏi nhiều nói nhiều, ông hoàn toàn tin vị khách hôm nay không phải là bọn rỗi hơi vẽ chuyện, muốn ông làm cái gì, ông đều chuẩn bị thực hiện, phục tùng ý kiến của Hầu Hi Quý, lập tức bưng lại một thau nước lạnh để trước mặt Hầu Hi Quý. Hầu Hi Quý ngồi chồm hỗm xuống, cầm từng quả trứng từ thau tráng men bỏ vào thau nước lạnh. Mọi người không biết Hầu Hi Quý muốn làm gì, bèn đồng loạt đến giúp ông. Đợi khi toàn bộ trứng đã bỏ hết vào thau nước, Hầu Hi Quý hít một hơi đứng dậy, dùng bàn tay hướng về thau nước quạt vài cái, xong bước đi với bước dài, ngồi xuống. Khoảng chừng mười phút, ông từ ghế ngồi đứng bật dậy, hướng về mọi người, vẫy tay, nói : “Được rồi, chín rồi, mọi người ăn đi.”
Mọi người lúc đó bán tín bán nghi, đã không thấy trứng gà được cho vào nồi bắc lên bếp, cũng chẳng thấy cái thau nước có củi lửa gì hết, thì làm sao trứng gà được luộc chín ? Đàm Nhất Tiên bước tới trước, đưa ngón tay trỏ nhúng vào nước thử, nóng muốn phỏng tay, ông ta giật mình. Lấy một quả trứng đập, bóc vỏ, ăn thử, quả nhiên chín hết. Phan Hải Thọ và Vương Vận Bân thấy ăn có vẻ ngon, nhìn nhau một cái rồi cũng sáp vô, mạnh ai nấy bóc vỏ và ăn.
Phan Hải Thọ đối với Hầu Hi Quý vừa kính vừa sợ, đã biết rằng cơ hội khó được, được thấy một kỳ nhân như thế, cuộc đời hẳn là không uổng phí, lại cảm thấy chính mắt mình nhìn thấy kỳ công dị thuật của Hầu Hi Quý, thật mười phần thú vị, cũng nghĩ tới việc tự mình can dự một lần xem sao. Vì vậy ông quét mắt nhìn mọi người, nói : “Nhiều trứng như thế, chỉ tiếc rằng rượu chỉ có một chai, chưa đã thèm.”
“Ông cho rằng ít hả ?” Hầu Hi Quý lập tức tiếp lời “Bình trà bên kia toàn là rượu đó.” Ông điềm đạm mỉm cười, nhìn về phía bình trà trên trà kỷ hất hất đầu.
Lần này Đàm Nhất Tiên không tin, ông liền lấy một chung nhỏ rót trà, hớp một cái, cười “hi hi”
“Hầu ca, lần này không linh rồi, đây là trà mà !” Anh ta để cái chung xuống, buông một câu : “Anh gạt chúng tôi rồi.”
Hầu Hi Quý không vui khi nghe chữ “gạt”, ông nhíu mày vươn cổ lên cao “Ông rót thêm một chung nữa xem nào, rót lại một chung nhé ! Nếu không phải rượu, tôi sẽ rập đầu ba cái ra tiếng cho các ông xem !”
Đàm Nhất Tiên nghiêng đầu, rót nước trà vào trong chung, mọi người nhìn trừng trừng vào chung, hớp một cái, quả nhiên là rượu ngon !
Gần như đồng thời khi Đàm Nhất Tiên nâng cái chung lên, Phan Hải Thọ và Vương Vận Bân đều nghe thấy mùi rượu đập vào mũi.
“Tế Công sống ! Tế Công sống !” Phan Hải Thọ không uống rượu, ưỡn thẳng người luôn miệng hô, trong con mắt ánh lên vẻ kính cẩn sợ sệt. “Phục ông rồi, tôi phục ông rồi !”
Đàm Nhất Tiên kể đến đây, đứng dậy đi vài bước trong phòng, trở lại chỗ cũ ngồi xuống, nói : “Chuyện về Hầu Hi Quý kể không hết đâu, chỉ lấy vài câu chuyện trong một lần đi diễn xuất ở làng Loan Sơn, có tính ly kỳ thần thoại nhất thôi.” Ông có vẻ như lục lọi trong ký ức, dừng lại hai ba giây mới lại nói tiếp.
Cũng trong năm đó, giữa mùa hạ, Hoa Cổ kịch đoàn của Du Huyện di chuyển đến làng Loan Sơn, ban đêm ngủ trên những tấm ván lót sàn, nhớ lại đêm đầu khi mới tới làng Loan Sơn, Hầu Hi Quý vừa mới vào nhà, các diễn viên và nhân viên đang nằm trên ván nhao nhao lên :
“Hầu ca ơi, muỗi nhiều quá, ngủ không được, anh hãy cho chúng tôi xem trò gì mới đi.”
Hầu Hi Quý gãi da đầu một cái, chống nạnh đứng giữa phòng, đợi mọi người bớt ồn.
“Hầu ca, lần này anh đừng mặc áo nhé, cứ để mình trần mặc quần đùi thôi !”
Hầu Hi Quý nghiêng nghiêng đầu “Hãy nói đi, các anh muốn trò gì mới ?” Nói xong ông cởi áo thun ra, để lộ ngực bụng, đứng trên ván. Thấy không ai đáp lời, ông nổi dóa la lên “Có mắc địt thì cứ địt, nếu không thì tôi đi ngủ à.”
“Thuốc lá, làm ra gói thuốc lá đi !”
“Thuốc, thuốc thuốc, muốn thuốc lá gì, nói cho rõ ràng !”
“Đỗ Quyên Hoa, muốn Đỗ Quyên Hoa !”
Thuốc lá Đỗ Quyên Hoa
Mọi người cho rằng Hầu Hi Quý nhất định sẽ khó khăn, loại thuốc lá Đỗ Quyên Hoa này, Du Huyện không có hàng, làng Loan Sơn thì càng khỏi nói, đó là loại thuốc lá của tỉnh Thanh Hải, Hầu Hi Quý có thể làm ra rượu Lưu Dương tiểu khúc và trứng gà, những vật này ở vùng này có, còn Đỗ Quyên Hoa ở nơi xa xôi ngàn dặm, làm sao có thể băng rừng vượt núi, qua sông lớn chứ ? không chắc có thể bay tới làng Loan Sơn ?
“Đỗ Quyên Hoa thì Đỗ Quyên Hoa” Hầu Hi Quý lại không cho là như thế, vỗ vỗ da bụng, đứng mặt hướng về cửa sổ, đang chấp hai tay lại.
“Không được, lần này phải để cho Đỗ Quyên Hoa dừng lại trên khuôn cửa, không cho nó rơi xuống đất.” Có người tự đề xuất một chuyện khó. Đỗ Quyên Hoa khi tới, nó phải nằm trên khuôn cửa sổ cách xa Hầu Hi Quý 4 mét nhé ?!
“Được, trên khuôn cửa sổ thì trên khuôn cửa sổ !” Hầu Hi Quý phát biểu đáp ứng yêu cầu, ông quét mắt nhìn mọi người, hỏi “Ai chịu xuất tiền ra ?” Mọi người không ai gật đầu.
“Tôi xuất !” Đàm Nhất Tiên không muốn mất hứng, vỗ ngực nói, móc ra 5 hào 7 xu tiền (đơn giá thời đó), xòe tay đưa cho Hầu Hi Quý.
Hầu Hi Quý không nói gì thêm, ngưng thần mặc niệm, thổi nhẹ vào 5 hào 7 xu trên tay, tiền đó bỗng biến mất không để lại dấu vết, như chưa hề có.
“Xong rồi, đến lấy thuốc lá đi.” Hầu Hi Quý đặt mông ngồi xuống.
Lúc đó mọi người mới đồng loạt chạy đến coi khuôn cửa, quả nhiên có bao thuốc lá nằm ở đó, có người chộp lấy coi, quả nhiên là một hộp thuốc lá hoàn chỉnh Đỗ Quyên Hoa.
Mọi người đều vỗ tay, muốn Hầu Hi Quý làm lại lần nữa.
“Ăn no rồi ? Làm thêm nữa à !” Hầu Hi Quý bình thản nằm dài trên ván lót, “Các anh không ngủ, tôi ngủ !”
Mặc tình cho mọi người kêu gọi, đẩy, kéo, Hầu Hi Quý thôi không đáp ứng nữa.
(Trích sách Đông Phương Kỳ Nhân, Truyền Bình dịch)